Sao lại là cô ấy mà không phải em?
Nhìn bức ảnh rạng ngời của anh và người con gái ấy, em chỉ ước mình được thế chỗ cô ấy, trong một ngày thôi, không cần tham lam đến cả cuộc đời.
Vậy là cuối cùng anh cũng lấy vợ. Em còn chưa kịp nói câu làm quen với anh. Em ngại ngùng đứng nhìn anh từ xa khi chúng ta học chung giảng đường, nhớ nhung anh đơn phương khi tốt nghiệp đại học và lại lặng thầm theo dõi cuộc sống của anh qua facebook khi ta kết bạn với nhau. Em đã cố tìm kiếm anh trong danh sách bạn bè của cô bạn cùng lớp, để được nối lại sợi dây liên kết từng đứt ngang.
Em đã nghĩ là em sẽ gửi tin nhắn cho anh, làm quen lại với anh từ đầu, hoặc bung xõa cảm xúc của mình ra trước anh. Em cho rằng làm gì cũng được, liên hệ bằng điều chi với anh cũng xong, chỉ cần là em và anh có sự tương tác với nhau, vậy là em mãn nguyện. Nhưng anh ở xa em quá, mà em thì vẫn mãi là cô bạn chung lớp thầm mến anh ngày nào, vẫn bẽn lẽn, giấu mình vậy thôi. Em cứ lần lữa, và em đã chẳng dám tiến đến cạnh anh nữa, khi thấy anh thay đổi ảnh đại diện là hình hai bàn tay nắm chắc lấy nhau.
Sau bao nhiêu năm lẻ bóng, cuối cùng anh cũng đã tìm được tri kỷ của mình. Trong khi đôi chân em vẫn chôn cứng chỗ này, không dịch chuyển nổi thêm bước nào và trái tim em vẫn vẹn nguyên hình ảnh nụ cười rạng ngời của anh. Em làm sao mà lại đau xót đến thế này khi một người hoàn toàn xa lạ với mình tìm được một nửa khác?
Em ghen tị với cô ấy vô cùng, ghen tị ngay cả khi cô ấy là một người con gái tốt, hiền lành, đảm đang, thông minh và xứng đáng có được hạnh phúc. Nhưng em điên rồi, nên thường nghĩ có khi vì em không ở gần anh nên cô ấy mới có được anh. Em dại dột cho rằng những điều anh làm cho cô ấy, là nghĩa vụ mà một người đàn ông phải thực hiện với bạn gái của mình thôi, chứ không xuất phát từ tình yêu thật sự.
Có những lúc cảm thấy bất lực quá, em lại tự an ủi rằng mối quan hệ của anh và cô gái ấy chắc chỉ diễn ra chóng vánh rồi qua đi. Và anh sau này, là của em. Hay ho thật đấy, em biết sự ảo tưởng sức mạnh của mình đã đến mức cực đại rồi. May thay, em nhanh chóng nhận ra, những viễn cảnh mà mình vẽ nên là hoàn toàn không có thật. Bởi anh và cô ấy, là một cặp đôi hoàn hảo, hai người sinh ra là dành cho nhau.
Nhưng em vẫn trách mình nhút nhát, hận mình dại khờ, nên em mãi mãi là một người lạ trong cuộc đời anh. Nếu em mạnh dạn tiến đến gần anh hơn, thì không chắc anh sẽ yêu em, nhưng em chắc mình đã không phải day dứt như ngày hôm nay. Em không chắc anh sẽ thành một nửa của em, nhưng chắc chắn anh đã là một người bạn của em. Vì em biết, anh luôn là một người đàn ông dịu dàng, lúc nào cũng quan tâm đến người khác và sẽ chẳng thể từ chối làm bạn với một người như em.
Em xin lỗi anh, xin lỗi người vợ hiện tại của anh, rất nhiều. Vì đã mang hình bóng của anh theo khắp những năm tháng qua. Tự dưng, em cũng muốn xin lỗi cả bản thân mình nữa, trái tim già cỗi hơn hai mươi mấy tuổi đầu vẫn còn mơ mộng viển vông, từ chối những tình cảm có thực khác chỉ để nuôi hình bóng của một người cách xa cả vạn lý trường thành. Em thật ngốc nghếch, em biết. Nhưng em làm sao có thể ép trái tim mình đập chung nhịp với những người mà em không thể nói chuyện quá mười lăm phút kia chứ?
Trong những năm tháng đã qua của tuổi trẻ, điều em tiếc nuối duy nhất, là không bắc được nhịp cầu lại gần anh. Thôi thì em chẳng còn cơ hội nữa, nên em sẽ dằn lòng mình lại, cố gắng ru ngủ những cảm xúc đang có, để trái tim em trong tương lai có thể mở cửa đợi đón một nửa đích thực của cuộc đời mình. Nhất định, rồi em sẽ lại rộn ràng vì một hình bóng nào đó, và em sẽ không chọn cách đứng xa người ấy như đã từng với anh.
Hoàng La/Dân trí