Tôi đứng giữa mùa đông, thấy lòng mình còn lạnh hơn mưa gió
Hôm ấy mình rời bỏ nhau. Anh không hề biết là tôi vẫn quay lại những nơi chốn ngày trước. Rồi chẳng thấy gì, chỉ còn nỗi đau ở đó.
Lúc người bảo “dừng lại”, tôi đã gật đầu, cứ tưởng sẽ giống như những cách xa tạm thời khi trước. Thiếu vắng mấy ngày, chúng ta sẽ vì nhớ mà gọi cho người còn lại. Tôi cứ nghĩ câu chia tay hôm ấy chỉ là một khoảng dừng tạm thời cho trái tim bớt đi ngột ngạt.
Một sớm thức dậy, thấy nụ cười trên môi mình tắt. Hạnh phúc kia ngỡ còn ấm nồng, rồi nhìn lại chỉ là những gam màu nhợt nhạt. Cảm giác đó thật nhiều loay hoay. Tôi cố tình gọi cho anh nhiều lần, chỉ thấy chuông điện thoại ngân lên như những tiếng thở dài.
Tôi đứng giữa mùa đông, thấy lòng mình còn lạnh hơn gió mưa
Tôi muốn nghe thấy giọng nói ấy, cảm nhận lại những rung động khi được sẻ chia và gần kề. Vì tình yêu đó dù có nhiều nắng mưa thì mình cũng đã vượt qua và đã nghĩ sẽ xem người người kia là tất cả.
Tôi bước thật nhanh trên đường vắng, không thể đuổi kịp lời anh nói. Kiên nghị của người con gái khi ấy cũng chẳng thể mạnh hơn được cảm giác tổn thương của việc vừa tuột mất thứ tình cảm mình quý nhất. Những người lựa chọn đi vội, họ sẽ chẳng khi nào nhìn lại phía sau. Họ làm sao thấy được ai đó vẫn đang hi vọng. Rồi thì họ nghĩ về tình cảm hôm qua theo một cách riêng đầy ích kỷ. Nhủ lòng rằng phải ích kỷ như thế, phải vì mình, cũng là để chấm dứt thứ ngọt ngào cần trôi về dĩ vãng.
Ở căn phòng tối, tôi vu vơ chạm tay vào những thứ quen thuộc chỉ toàn là ký ức hiện lên.
Tôi uống một vài ly rượu, đi một vài buổi thâu đêm, chẳng thấy gì, chỉ nhận ra trước mắt là những bế tắc. Giá như khi đó tôi nhìn thấy chút êm ái từ một người, hẳn là tôi sẽ mau chóng đứng dậy. Tôi muốn như thế, được sống làm một bờ vai! Rồi thì chẳng có ai cần tôi để dựa vào cả. Nỗi nhớ tôi thì cứ đuổi nhau đi vào con ngõ sâu và tối.
Hôm mình rời bỏ nhau, mọi nụ cười xung quanh với tôi đều xa lạ, còn riêng anh thì cứ thờ ơ lẩn tránh.
Tôi đứng giữa mùa đông, lùi một bước về phía sau, tự thì thầm với bản thân: “Anh ơi hôm nay trời rét”. Mùa đông không nghe thấy tôi nói, chỉ kéo thêm mưa về, ngọn đèn đường ủ rũ như chẳng muốn nghĩ thêm về những vòng tay ấm áp. Gập ghềnh hôm nay, yên ổn bây giờ, tất cả chỉ còn là chuyện của riêng tôi.
Tôi quên anh nhiều lần như thể giấc ngủ lúc mặt trời tắt hẳn.
Theo Laodongthudo