Từ lúc nào mà chúng ta lại im lặng như vậy?…

Giờ này anh đang làm gì hỡi người? Khi em ngồi đây và viết những dòng này, anh có biết em đã phải chịu đựng sự im lặng kinh khủng đến thế nào không? Để em nói anh nghe nhé. Đầu tiên là một tảng đá đè lên lồng ngực em, rồi đến trái tim em bị đè nát, vỡ tan. Sau đó là màn đêm tĩnh mịch yên ắng không một chút tiếng động, đen sì và lồng lộng các đợt gió khác nhau bay qua.

Giờ này anh đang làm gì hỡi người? Khi em ngồi đây và viết những dòng này, anh có biết em đã phải chịu đựng sự im lặng kinh khủng đến thế nào không? Để em nói anh nghe nhé. Đầu tiên là một tảng đá đè lên lồng ngực em, rồi đến trái tim em bị đè nát, vỡ tan. Sau đó là màn đêm tĩnh mịch yên ắng không một chút tiếng động, đen sì và lồng lộng các đợt gió khác nhau bay qua.

Em ngồi ở sân thượng nhà mình, ngắm mọi thứ, suy nghĩ về tất cả… và rồi em bắt đầu viết. Từ khi nào mà khoảng cách của chúng ta lại ngày càng xa vậy anh? Ngày nào em cũng nhớ anh đến phát điên phát dại, nhưng em quyết không nói với ai và cố nhủ lòng không được làm phiền anh. Thế mà, cứ theo lí trí bảo em phải làm, em lại ngốc nghếch nhấn vào thanh tìm kiếm và gõ lóc cóc cái tên thân thuộc như một thói quen.

Em vào và xem những hình ảnh, những trạng thái hiếm hoi anh để ở chế độ công khai. Có những lúc, em cứ ngỡ rằng ta đã chẳng còn là gì của nhau vậy. Nhiều lúc em cứ nghĩ, đèn xanh của em còn sáng, dòng tin nhắn vẫn hiện đó mà anh không thèm xem, rồi anh lướt qua như người xa lạ chẳng từng quen biết. Em thì thẫn thờ ngồi lục lại kỉ niệm cũ để mơ mộng, ước bản thân được một lần quay lại khoảnh khắc đó. Cái cảm giác đó đau đến tột cùng anh biết không?

Từ lúc nào mà chúng ta coi nhau như vậy hả anh? Hãy nói cho em biết! Phải là em, là em đã giận dỗi anh trước vì anh đã quá lời trong sự trêu đùa của chính anh! Em giận dỗi và offline chỉ để lại 2 từ:” Ngủ ngon”. Sáng hôm sau em lại cố tình không online cả ngày vì sự giận dỗi chẳng được nguôi ngoai. Rồi em lại bắt đầu thói quen hàng ngày đó, em vào và biết anh đang online, nhưng anh mặc kệ những dòng tin nhắn của em và em biết lý do của sự vô tâm đó. Chính là do em!

Mỗi lần cãi vã là em thấy mệt mỏi vô cùng, không phải vì mệt khi phải dành trọn yêu thương cho anh mà vì sự im lặng quá lớn. Sự ích kỷ của cả hai khiến em phải lay động trước lời thì thầm của con tim. Em sợ cứ mỗi lần phải nghĩ đến những điều đó. và rồi em lại phải chọn cho mình một giải pháp, em vùi óc vào công việc của mình, em rảnh thì em bật film lên xem, bật radio lên nghe, thực sự là không muốn nghe mấy thứ tâm trạng đâu nhưng mọi thứ cứ cuốn em vào khiến em lại di chuột clip vào để tâm trạng lại càng tâm trạng hơn. Cái cảm giác muốn vỡ tan nhưng chẳng thể nói với ai khó chịu vô cùng! Càng ngày chịu đựng càng nhiều thì em lại càng cố gắng khiến mình trờ thành Lã Thiên Ân hơn – vô cùng mạnh mẽ, ngạo mạn và đặt tình yêu sau nhiều thứ! Phải chăng giờ em sẽ phải biến mình thành như vậy? Phải chăng em chẳng còn sự lựa chọn nào ngoài nó?

Guu.vn